BÍ ẪN GIA TỘC HỌ TÔ 16
By aihuubienhoa on February 10, 2013
Bước nhanh trên vỉa hè, Song Lộc liền gọi điện thoại đến một số đã được dặn trước:
– Hợp đồng đã hoàn thành!
Giọng nói ở đầu dây bên kia không nén được nỗi vui mừng, nhanh chóng đáp lại:
– Được rồi, gặp nhau sau 30 phút nữa ở khách sạn… phòng…
Song Lộc vẫy chiếc taxi vừa chạy ngang, mau mắn nhảy lên, cho tài xế biết địa chỉ và khoan khoái duổi thẳng tay chân ở băng ghế sau, chợp mắt nghỉ mệt, dồn sức cho cuộc đối đầu sắp tới mà anh biết trước rằng sẽ tốn rất nhiều sức lực lẫn cân não.
—-oo0oo—-
Người đàn ông bí ẩn đã ngồi chờ sẵn trong phòng trước khi Song Lộc bước vào.
Với câu chào “chúc mừng giáo sư đã thành công mỹ mãn” thốt ra từ miệng ông ta, Song Lộc đã có đủ yếu tố để nhận định đây chính là kẻ đã tiếp xúc với anh hôm nọ – lúc bị nhốt dưới hầm. Tuy vậy, anh vẫn bình thản như không có gì, kéo ghế ngồi đối diện với một gương mặt xa lạ, khẽ cười:
– Tôi đã lấy lại được sự tự do của mình rồi chứ?
Gã đàn ông cười phá, xoa tay:
– Cũng còn tuỳ giáo sư đã thực hiện nhiệm vụ của mình tới đâu nữa chứ.
Song Lộc lấy pho tượng ra nhưng chưa vội đưa hắn. Anh đặt nó trên bàn, nghiêng đầu ngắm nhìn, chắt lưỡi:
– Vật quí như vầy mà mình lại không có phước hưởng. tiếc thật!
Dường như không còn nhẫn nại được nữa, gã đàn ông vội vươn tay chụp nhanh pho tượng, kèm theo câu nói ngầm mang tính răn đe:
– Trên đời này không có vật gì quí bằng tính mạng đâu, giáo sư à.
Song Lộc không hề có cử chỉ nào ngăn lại hành động vội vàng của đối phương mà chỉ gật đầu liên tục, chép miệng cảm thán:
– Phải, phải! Tôi biết chứ!
Mân mê pho tượng với thái độ háo hức, gã đàn ông lim dim mắt, không dằn được sự vui sướng trước viễn ảnh quyền lực đang lớn dần trong đầu:
– Ha ha, quyền thống trị cả bang hội, chiếm lĩnh cả tôn giáo đã nằm trong tay ta rồi!
Song Lộc đột ngột kêu lên:
– Coi chừng! Dường như da ông đang đổi màu thì phải!
Anh còn chưa dứt câu thì hắn đã buông rớt pho tượng xuống đất, điên cuồng dùng hai tay gãi khắp mình mẫy như điên cuồng:
– Trời ơi, ngứa quá!
Song Lộc không hề lượm pho tượng lên mà chỉ đứng tại chỗ, vỗ tay cười khoái chí:
– Đúng là không có vật gì quí bằng mạng sống! Chí lý! Ha ha…
Bị cơn ngứa kỳ lạ hành hạ tới mức té lăn ra đất nhưng gã đàn ông vẫn không quên pho tượng, cố lết tới gần, vươn tay lượm lên, kèm ánh mắt dữ dằn như muốn ăn tươi nuốt sống Song Lộc:
– Anh đã giở trò quỉ quái gì lên pho tượng vậy?
Song Lộc ung dung kéo ghế ngồi trước mặt hắn, cười thản nhiên:
– Chỉ là một chút phấn của loại hoa tử thần ở mấy hoang đảo vùng Borneo thôi à!
Gã đàn ông rú lên kinh hoàng, hấp tấp vươn tay về phía Song Lộc, khẩn khoản:
– Thuốc giải đâu?
Song Lộc khua tay, đáp bằng giọng dễ thương vô đối:
– Chưa chế xong!
Bằng tất cả sức lực của một kẻ tuyệt vọng cố tìm đường sống, gã đàn ông nhào tới tấn công Song Lộc bằng pho tượng, gào lên:
– Vậy thì chết chung !
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở kèm theo lời xuýt xoa không hiểu là thật hay đùa:
– Í chết, đừng làm vậy! Dù gì thì pho tượng giả này cũng đáng giá không ít tiền đâu!
Gã đàn ông trợn mắt nhìn pho tượng trên tay rồi nhìn người vừa bước vào, hét lên đầy căm hận:
– Cô và tên giáo sư này cấu kết ám hại tôi sao?
Song Lộc quay lại nhìn người vừa bước vào, thở hắt một hơi dài như bối rối:
– Sao cuộc đời luôn đầy dẫy bất công vậy Hương Uyên? Thành quả thì người ta hưởng, còn tiếng xấu thì tôi mang hết à.
Bước vào phòng, Hương Uyên vênh mặt đáp trả:
– Vì người ta “nhìn mặt đặt tên” anh chớ sao!
Song Lộc gãi đầu, nhún vai:
– Rõ rồi! “Thà mất lòng tiểu nhân, đừng phật dạ phụ nữ”!
Thừa lúc hai người đôi co, gã đàn ông cố ghìm cơn ngứa đang hành hạ, lén rút súng ra nhắm vào Hương Uyên.
Gã chưa kịp bóp cò thì Song Lộc đã nhanh như chớp bay tới tước súng và luôn tiện bóc lớp mặt nạ da người tinh xảo của gã ra.
Hương Uyên bật ngữa ra sau, rú lên đầy thảnh thốt:
– Bác sĩ!
Vị bác sĩ khả kính không còn vẻ đạo mạo thường ngày nữa, ngồi bệt xuống đất, ôm đầu rên rĩ:
– Trời hại tôi rồi!
Song Lộc lắc đầu, thở ra không biết là thương hại hay đồng tình, nhắc nhở:
– Câu này ông nên để dành khai với Văn Phòng Ban Gián Điệp thì hơn. Họ đã chờ sẵn bên ngoài theo lời thông báo của tôi rồi.
Hương Uyên vẫn còn tức tối, giơ tay định lấy pho tượng kèm cái lườm bén muốn đứt cổ bác sĩ :
– Dù là phiên bản cũng không cho ông đụng vô, làm ô uế hết!
Song Lộc lật đật vung cước hất tay Hương Uyên ra, la lớn:
– Coi chừng ngứa!
Bị ngăn cản bất thình lình, Hương Uyên đỡ đòn chớp nhoáng, tạt luôn cú móc vô hàm Song Lộc khiến anh phải ôm mặt la rần trời:
– Oan gia kiếp hay sao vậy nè? Bớ người ta!
Hương Uyên cũng không hơn gì, bị cú đá của Song Lộc làm đau oằn vai, sụm người giãy đỏng:
– Cừu nhân chớ oan gia chỗ nào? Gặp anh là xui tận mạng mà!
—-oo0oo—-
KẾT
Sau bữa ăn thịnh soạn ở biệt thự họ Tô mà Song Lộc là khách mời đặc biệt, bà Tô Đức mời anh cùng gia đình ra phòng khách uống trà, trò chuyện. Tuy không nói ra nhưng ai cũng ngầm hiểu đây chính là lúc đôi bên cũng trình bày bao bí mật mà mình nắm giữ với mọi người để sáng tỏ những bí ẩn bao quanh gia tộc này suốt thời gian qua.
Nhấp nháp ngụm trà, Song Lộc tấm tắc:
– Ngon quá!
Bà Tô Đức tươi cười, ra hiệu cho Hương Uyên:
– Lát nữa nhớ gởi biếu một ký trà ướp hương bưởi này cho giáo sư nghe con.
Song Lộc tròn mắt ngạc nhiên:
– Lần đầu tiên tôi mới nghe tới loại trà này đó!
Bà Tô Đức cười ý nhị:
– Là của Hương Uyên chế ra đó. Toàn để trong nhà uống thôi à.
Đón ánh mắt ranh mãnh của Song Lộc, không để anh kịp giở trò, Hương Uyên vội nói át đi:
– Không có nhiều đâu. Chỉ vừa đủ uống thôi. Hết đợt này, chưa chắc đã làm tiếp.
Song Lộc xoa tay, nhướn mày:
– Tôi có nói gì đâu mà cô trả lời dài dữ vậy?
Bà Tô Đức lại phải đỡ lời cho con gái:
– Thiệt tình là bà Hai với ông Bảy Trọng đều nghỉ việc, về quê nên tạm thời nhà chưa có người biết việc phụ giúp, một mình Hương Uyên làm không xuể đó giáo sư.
Biết câu chuyện đã bắt đầu đi vào quỉ đạo, Song Lộc đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười nhìn Hương Uyên:
– Cô bắt đầu nghi ngờ trong nhà có nội gián hồi nào vậy?
Hương Uyên ôm con gấu bông ở ghế vào lòng, nhún vai:
– Từ lúc anh bắt đầu xuất hiện!
Nghe vậy, không riêng bà Tô Đức mà cả Hai Tài cũng lập tức lên tiếng:
– Hương Uyên!
Trái lại, Song Lộc lại gật gù, cười mỉm mãi không thôi:
– Chí lý! Tôi cũng đoán được cô nghi ngờ tôi là đồng bọn với ông Bảy Trọng nên bày ra nhiều trò thử thách như vậy đó.
Hương Uyên im lặng nhưng rót trà uống từng hớp như ngầm công nhận lời của anh.
Bà Tô Đức quay sang nhìn đứa con chồng, hỏi nhỏ nhẹ:
– Mấy người đó đã nói gì với con vậy Tài?
Hai Tài thoáng nhìn xa xăm, nói khẽ:
– Họ nói má con chết oan ức, bị người ngoài vô giành tài sản nên bằng mọi giá phải đòi lại công bằng cho con.
Hương Uyên và bà Tô Đức đều cúi đầu không nói.
Hai Tài nhanh chóng cười to để xoá bầu không khí nặng nề hiện tại:
– Má với Hương Uyên yên tâm đi. Con không ngu vậy đâu, trái lại còn tương kế tựu kế, âm thầm bàn với Hương Uyên để lôi họ ra ánh sáng mà.
Hương Uyên gật đầu, ngước lên nhìn bà Tô Đức với Song Lộc, bổ sung lời của anh mình:
– Sau khi anh Hai bị bắt cóc thì con đã nghi ngờ có bàn tay của người nhà thông đồng với bên ngoài vì không thể nào kẻ lạ mặt lại có thể ung dung vượt qua cổng rào với mấy con berger, cộng thêm nghề võ của chú Bảy để đem anh Hai đi dễ dàng như vậy được. Con chỉ không muốn tin bà Hai với chú Bảy lại làm vậy thôi.
Bà Tô Đức vuốt tóc Hương Uyên, giọng chùn xuống:
– Nói cho cùng, họ bày đủ trò quỉ quái cũng vì trung thành với chủ cũ thôi, con à.
Hương Uyên gật đầu, nhỏ giọng nói như phân bua với Hai Tài:
– Con cũng nghĩ vậy nên mới bỏ qua, không truy tố họ mà cho nghỉ việc êm thấm đó.
Song Lộc nhìn mọi người, hắng giọng:
– Sự thật không đơn giản vậy đâu. Trong phần ghi âm thâu được ở miếu hoang, tôi đã nghe hết cuộc chuyện trò giữa ông Bảy Trọng với tay bác sĩ. Họ thông đồng với nhau đoạt pho tượng nhưng cả hai đều muốn độc chiếm để phục vụ cho mục đích riêng của mình.
Hai Tài duổi chân, xoa cằm nghĩ ngợi:
– Trúc Liên Bang không từ thủ đoạn nào để cướp tượng thì còn dễ hiểu, nhưng chú Bảy thì sao?
Hương Uyên cũng nhìn Song Lộc như muốn tìm hiểu:
– Tôi cũng muốn biết điều này lắm đó!
Song Lộc cố tìm lời nói cho nhẹ bớt tầm quan trọng của vấn đề:
– Cả ông Bảy Trọng lẫn bà Hai đều là thành viên của nhóm hoạt động có tinh thần dân tộc quá khích, muốn dùng pho tượng làm biểu tượng tập hợp đồng hương dựng lại vương quốc Chân Lạp xưa.
Cả Hương Uyên lẫn Hai Tài đều phẩy tay tỏ thái độ xem thường:
– Viễn vông!
Chỉ có bà Tô Đức là lộ vẻ bất an, hỏi Song Lộc bằng giọng lo lắng:
– Vậy là mình đã “thả hổ về rừng” rồi hả giáo sư?
Song Lộc đành tìm cách an ủi bà:
– Chắc sau lần này, thấy kết cuộc của tay bác sĩ thì họ cũng yên phận, tu tỉnh làm ăn sống hết quãng đời còn lại rồi, bác à.
Hương Uyên không tin lắm vào lời trấn an ấy nhưng cũng không muốn khiến gia đình lo lắng thêm nên tảng lờ, cho qua. Cô đứng lên, đi lấy pho tượng Visnu ra, đưa cho Song Lộc kèm nụ cười hóm hỉnh:
– Tuy là tượng giả nhưng qua tay nghề Hương Uyên rồi thì cũng không thua đồ thật bao nhiêu đâu nhé.
Song Lộc trang trọng đặt pho tượng lên bàn, ngắm đủ hướng, chắt lưỡi:
– Đã lãnh giáo tài nghệ của cô một lần rồi, lẽ nào tôi còn theo chủ nghĩa hoài nghi được sao?
Hương Uyên không nhịn được, cười khanh khách:
– Ai biểu anh cứ tỏ ra sành điệu làm chi?
Dì Tư sấp sải từ dưới bếp đi lên, nói một tràng dài không kịp thở:
– Tui đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi đó. Còn mớ đồ dư thì tui xin về cho mấy con chó nghe bà chủ, cô Hương Uyên?
Hương Uyên quay lại, cười niềm nở:
– Cám ơn dì Tư nhiều lắm nghe dì Tư. Không có dì, con làm không xuể bữa cơm này đâu à.
Dì Tư phẩy tay đầy tự tin:
– Ối, chuyện nhỏ! Sau này cần phụ thì cứ “ới” tui một tiếng há.
Song Lộc nhìn dì Tư, khen dồi lấy lòng:
– Dì Tư nấu đám là hết xảy luôn đó!
Dì Tư chợt nhìn sửng pho tượng trên bàn, ngạc nhiên nói:
– Ủa, sao cái tượng này giống cái mà ông chồng quá cố của tui lượm được hồi mấy chục năm trước rồi đem đổi cho anh người Chà để lấy con gà Bà Điểm dữ vậy cà?
Câu nói của dì Tư như “sấm nổ giữa trời quang” khiến những người trong gia tộc họ Tô và Song Lộc đều ngạc nhiện, quay qua nhìn dì trừng trừng với sự bàng hoàng thầm nhĩ: “Có chuyện đó thật sao?”
HẾT
Bức màn bí mật này đã vén lại, lại có bức màn khác phủ xuống, càng nhiều bí ẩn hơn nữa.
Câu chuyện của dì Tư sẽ đưa mọi người đi đến đâu?
Hương Uyên và Song Lộc sẽ làm gì để tìm tung tích pho tượng Visnu thật đây?
Độc giả sẽ theo họ bước vào cuộc phiêu lưu mới…
__,_._,___
Latest News
-
LỘC ĐỈNH KÝ 119
http://luuphuongbienhoa.blogspot.com/
- Posted February 25, 2016
- 0
-
EM VỀ ĐÂU CỐ NHÂN – THƠ NGUYỄN CANG
MỜI XEM
- Posted February 25, 2016
- 0
-
HỌ LEE KOREA
MỜI XEM
- Posted February 25, 2016
- 0
-
CÔNG THÀNH DANH TOẠI THÂN THOÁI – THƠ THẦY CHẠY SYDNEY
MỜI XEM
- Posted February 25, 2016
- 0
-
THÔNG BÁO
MỜI XEM
- Posted February 25, 2016
- 0
-
THƠ-VIẾT CHO DÂN TỘC MỘT TRANG SỬ HÙNG
THƠ-VIẾT CHO DÂN TỘC MỘT TRANG SỬ HÙNG
- Posted April 14, 2018
- 0
-
THƠ-LỠ ĐỜI NHAU
THƠ-LỠ ĐỜI NHAU
- Posted April 14, 2018
- 0
-
ĐOẠN ĐƯỜNG KỶ NIỆM….HAI BÀ TRƯNG TÂN ĐỊNH
ĐOẠN ĐƯỜNG KỶ NIỆM…..HAI BÀ TRƯNG, TÂN ĐỊNH
- Posted April 14, 2018
- 0
-
MẤP MÉ TIỂU ĐƯỜNG
MẤP MÉ TIỂU ĐƯỜNG
- Posted April 14, 2018
- 0
-
LÀNG BÌNH LONG: TRẠM XÁ VÀ RẠP HÁT
LÀNG BÌNH LONG. TRẠM XÁ VÀ RẠP HÁT
- Posted April 14, 2018
- 0
-
THƠ-ĐỒNG LÒNG ….ĐẤU TRANH
THƠ-ĐỒNG LÒNG….ĐẤU TRANH
- Posted April 7, 2018
- 0
-
THƠ-THÁNG TƯ QUỐC HẬN
THƠ-THÁNG TƯ QUỐC HẬN
- Posted April 7, 2018
- 0